Những ngày dài trong bốn bức tường trắng toát
Em đếm thời gian rơi trên đường ống truyền tĩnh mạch
Tuổi xuân xanh em chưa kịp phấn đấu thành ông nọ bà kia
Còn chưa kịp ngỏ lời cầu hôn cô gái em yêu từ thời còn đi học
Bỗng một ngày bóng đêm che mờ tâm trí em
Những nghi ngờ và mong muốn huỷ hoại bản thân
Em đâu biết rằng đó là do lymphoma đã nhen nhóm những u hoài
Suốt hai năm đằng đẵng với những lần hoá trị đau đớn đến ruột gan
Em vẫn luôn hỏi đời vì sao lại bất công với em đến vậy?
Em còn chưa làm được gì cho đời cho người, sao đời nỡ tước lấy tất cả?
Nhiều người nói em may mắn vì em mắc nan y mà lại chữa khỏi
Nhưng một nửa người em đã không còn như lúc trước
Em đã mất công việc, mất luôn đi tình yêu của người con gái em thương
Em không biết mình có còn giữ được chính mình
Sống trong bóng đêm quá lâu, em đâm ra sợ hãi ánh sáng
Một chút tỉnh thức le lói cũng khiến em ngờ vực bản thân
Em có quay lại được em của ngày hôm qua đó?
Như câu hát của Sơn Tùng MTP ngân vang thuở nào
Hay em sẽ trượt dài trong bóng đêm cuộc đời ban tặng
Căn bệnh mang đến bóng đêm nhưng chính em lại không rời không bỏ
Em tự nhốt mình trong cũi sắt của tâm trí
Bốn bề xung quanh là mơ hồ dày đặc
Em nghe rất nhiều tiếng nói cố kéo em ra khỏi đêm đen giăng kín
Nhưng vẫn không thể nào chiến thắng được chính mình
Ai mong chờ ngày mai, khi mặt trời cựa mình tỉnh giấc
Còn em, em đã chết từ giây phút từ bỏ mong ước được nhìn thấy bình minh.