Xin chào, tôi là một quả táo! Nơi tôi đang ở là một nông trại rộng lớn của đất nước New Zealand xinh đẹp. Tôi mở mắt nhìn đời vào một buổi sáng đầu xuân. Khi đó tôi bé chỉ bằng quả bóng bàn, da dẻ thì xanh ngắt. Ngày ngày nhờ ánh mặt trời ấm áp trên cao mà tôi lớn dần. Da dẻ ngày càng hồng hào bóng bẩy. Trong vòng 4-5 tuần là tôi đã trưởng thành. Mẹ nói khi tôi lớn chính là lúc tôi phải rời xa mẹ để bắt đầu hành trình của chính mình.
Ngày táo tôi xa mẹ
Suy nghĩ vẩn vơ của táo tôi
Đó là một buổi sáng sớm rất đẹp. Chung quanh tôi, các bạn và anh chị táo khác đều trông ngóng thời khắc mà con người hay bảo là nghi lễ trưởng thành ấy. Mặt trời chỉ mới ló dạng. Những hạt sương vẫn còn đọng ướt đẫm trên tán lá. Tôi nghe mẹ và các dì kể đất nước New Zealand quê hương của tôi nuôi rất nhiều cừu. Số cừu nhiều gấp đôi cả số người. Nghe vậy tôi cũng tò mò ghê gớm. Mong rằng hành trình tôi sắp đi cũng ngang qua những đồng cỏ có lũ cừu đang nhởn nhơ gặm.
Từ xa tôi đã thấy các bác nông dân đẩy những chiếc xe gòng bằng gỗ gồm rất nhiều toa. Trông giống như một đoàn tàu thu nhỏ vậy.
Có một bác tiến lại gần cây mẹ của táo tôi. Bác này tôi rất quen thuộc. Vì cứ vài ba hôm bác sẽ đi thăm vườn để kiểm tra xem chúng tôi có khoẻ mạnh và lớn đều không
Mấy hôm trước bác còn lấy thước để đo thử vòng eo táo tôi nữa. Tôi hơi ngại một chút. Không biết khi tôi đỏ mặt bác có biết không vì bình thường da tôi cũng đã đỏ lắm rồi.
Tạm biệt mẹ
Bác nông dân có một cái kềm để ngắt ngay cuống tóc tôi. Nó giống như mẹ tôi thường kể là trong bệnh viện các cô hộ sinh sẽ cắt dây rốn khi em bé vừa từ bụng mẹ chui ra.
Táo tôi hơi khác một chút đó là tôi không ở trong tử cung của mẹ. Mà táo tôi được tắm nắng ấm hưởng mưa rào từ trước khi mở mắt chào đời.
Mẹ bảo trước khi thành quả tôi là một bông hoa táo nở rực rỡ như những chùm hoa anh đào ở nước Nhật xa xôi.
Tôi được đặt nhẹ nhàng vào một toa gòng gỗ. Đưa mắt nhìn mẹ lần cuối. Tôi chào tạm biệt mẹ để bắt đầu hành trình của riêng mình. Các anh chị và bạn bè cũng đi cùng tôi. Nhưng tất cả chúng tôi đều biết rằng, hành trình cuộc đời có hợp rồi có ly. Bữa tiệc nào rồi cũng phải tàn để mọi người còn dọn dẹp nghỉ ngơi nữa chứ.
Nghi thức trưởng thành
Lần ngâm hồ đầu tiên trong đời
Nghi thức trưởng thành của táo tôi chính là một cú trượt ngon ơ xuống hồ nước. Trò trượt nước này lũ trẻ nhỏ con người rất thích chơi. Thú thực là tôi cũng rất khoái cái trò này. Táo tôi trượt vèo một phát rồi tùm hạ cánh xuống bể nước rất to. Tôi nổi lên ngay lập tức. Nhìn ra xung quanh bạn bè anh chị cũng đang thoả thích tắm táp.
Chúng tôi tuy chênh nhau vài ngày tuổi nhưng bề ngoài khá là đồng đều. Tuy nhiên vẫn là mỗi người mỗi vẻ vì mẹ vẫn phân biệt được từng đứa một. Chúng tôi sắp tới một công đoạn mà con người gọi là phân loại. Những táo nào ốm yếu còi cọc hay bị bệnh sẽ ở lại. Rồi người ta sẽ gắn nhãn loại 1, loại 2, loại 3 cho chúng tôi. Việc gắn nhãn này cũng không liên quan gì lắm đến táo tôi cả. Mục đích chính là giúp cho người tiêu dùng cuối cùng ra quyết định khi đi siêu thị mà thôi.
Táo tôi được đóng gói
Sau khi được tắm táp sạch sẽ và hong cho khô nước thì tôi được vào một sọt gỗ cùng với những người bạn mới. Ở đây khá là lạnh, có lẽ để ngăn lũ sâu bệnh tấn công táo chúng tôi. Khi rời xa mẹ thì chẳng còn ai bảo vệ nữa rồi. Ban đầu tôi cũng hơi lạnh run, phải mất một lúc lâu mới quen được. Sọt gỗ được đóng rất ngăn nắp gọn gàng. Rất nhiều sọt gỗ xếp chồng lên nhau và được đưa vào một thùng container. Thùng này cũng mát lạnh nhưng vì quen rồi nên tôi thấy khá dễ chịu.
Táo tôi được ở nơi mát lạnh lại thêm một vài loại khí đặc biệt để ngăn sự lão hoá. Khiếp nghe cứ như đi viện thẩm mỹ ấy.
Nhưng sự thật là táo tôi phải đi một quãng đường rất dài băng qua trùng trùng đại dương nên phải có biện pháp đặc biệt. Nhờ vậy tôi mới đủ sức tới được bàn tay của người thương.
Hành trình dài qua muôn vạn dặm
Biển xanh vẫy gọi
Táo tôi được lên xe ra cảng biển. Tôi đến cảng vào hôm thứ 4 nhưng phải chờ đến thứ 6 con tàu chở tôi mới bắt đầu nhổ neo. Tạm biệt mẹ và quê hương New Zealand dấu yêu. Tạm biệt cả lũ cừu đang nhởn nha gặm cỏ trên đồng. Con tàu sẽ chở tôi băng qua rất nhiều hải lý để đến cảng biển Singapore. Chà một vùng đất mới mẻ đang chờ đón tôi phía trước.
Tàu đi trên biển lênh đênh nhiều ngày cũng khá là buồn tẻ. Phòng táo tôi đang ở lúc nào cũng lành lạnh nên tôi ngủ suốt. Cho đến khi cập cảng tôi mới thức dậy nhìn ngắm bến tàu nhộn nhịp. Đất nước này nhỏ bé mà hiện đại phết. Không có nhiều đồng cỏ hay nông trại như quê hương tôi. Singapore là đất nước phát triển các dịch vụ về cảng biển, ngân hàng và tài chính.
Tôi được bay
Từ đây táo chúng tôi lại được ra sân bay để đi về những nước lân cận. Tôi được đi trên chuyến bay Vietnam Airlines. Nghe cái tên là tôi biết nơi mà tôi sắp được đặt chân đến rồi. Đó là đất nước Việt Nam cong cong hình chữ S. Việt Nam được đánh giá là đất nước có địa hình đa dạng và xinh đẹp thuộc hàng bậc nhất thế giới.
Dù tôi luôn được ở trong phòng mát mẻ nhưng tôi biết Việt Nam nơi tôi tới khá là nóng. Nhìn các anh nhân viên làm việc ở cảng sân bay thấy ai cũng mồ hôi, mồ kê nhễ nhại. Táo tôi đến sân bay Tân Sơn Nhất thì được đưa về kho lạnh của Winmart+ luôn. Từ đó tôi lại theo chiếc xe tải nhỏ hơn đến siêu thị Wimart+ thuộc một chung cư cách đó tầm hai chục cây số. Phù chặng đường thật dài, cuối cùng cũng đến nơi rồi.
Kết thúc
Chẳng ai muốn một kết thúc của cuộc đời cả. Táo tôi cũng vậy. Tôi không biết sau khi tôi chết mọi thứ sẽ ra sao. Có lẽ cũng không phải là cái chết mà chỉ là một sự chuyển tiếp. Dù gì đi nữa táo tôi cũng đã có một hành trình đầy rực rỡ. Tôi đã đi qua rất nhiều nơi, gặp gỡ với rất nhiều người. Những trải nghiệm ấy có khác gì một người được đi tham quan năm châu bốn bể đâu. Quá tuyệt vời cho một quả táo bé nhỏ như tôi.
Khi tôi được cô ấy chọn và mang về nhà tôi đã thấy hân hoan trong lòng. Cô ấy là người quan tâm đến từng sự vật nho nhỏ. Cả táo tôi cũng được cô ấy nâng niu.
Thậm chí khi tôi đã trở thành tám miếng tôi nhỏ hơn, tôi còn cảm nhận được sự biết ơn của cô ấy.
Đó là sự biết ơn vì quãng hành trình dài mà táo tôi đã trải qua để đến được với cô. Ngược lại, táo tôi cũng vô cùng biết ơn vì sự trân trọng của cô gái đang ngồi trước mặt dành cho tôi. Một tấm lòng của giai nhân chính là kết thúc trọn vẹn. Hẹn gặp lại ở một thời không nào đó và tôi lại sẽ hân hoan nói rằng: Xin chào, tôi là một quả táo!
Bạn có thể đọc các bài viết về chủ đề Sống 365 tại đây: